Rất nhiều người có thói quen dạy bảo người khác phải sống thế này hay thế khác mà quên mất rằng: cuộc sống là để sống, để trải nghiệm, không phải để….chứng minh một ý kiến, một suy nghĩ hay một cách sống là đúng hay sai. Vì thế:
ĐỪNG LÃNG PHÍ NHIỀU THỜI GIAN VÀO CUỘC SỐNG CỦA NGƯỜI KHÁC.
HÃY SỐNG TỐT CHO CUỘC SỐNG CỦA BẢN THÂN MÌNH!

[PIC] Chùm ảnh mỹ nữ từ Google + 01f1ec200a8d9035a2f1c08892b6a397_54935264.dep13


Trinh Tiết Quan Trọng Thế Sao Anh?

Chiếc điện thoại rung lên, một dòng tin nhắn gọn lỏn: "Mình chia tay đi em". Tôi cười nhạt, đưa ngón tay hờ hững soạn tin nhắn trả lời: "Trinh tiết quan trọng thế sao anh"?
Và chúng tôi đã chia tay nhau như thế, nhưng tôi luôn nghĩ, anh đã để mất tôi.
Đàn ông, suy cho cùng cũng vẫn chỉ là công cụ để sinh đẻ, không hơn. Tôi đã rút được ra bài học đau đớn đó ngay từ cuộc tình đầu tiên, và cũng là duy nhất của mình. Họ yêu thương bạn ư? Chỉ có 1 phép thử duy nhất, đó chính là trinh tiết của bạn. Và anh đã không vượt qua được phép thử đó, vì vậy, anh không xứng đáng với tôi.
Vậy mà tôi cứ nghĩ anh xứng đáng. Vâng, một cô gái trẻ từ nhà quê ra thành phố, với đôi mắt mở to nhìn đời, chẳng khác gì một chú nai vàng ngơ ngác cả. Cô gái đó nghĩ ai cũng tốt, ai cũng đáng tin, và anh là người đáng tin tưởng nhất.
Anh học trên tôi ba khóa, đẹp trai, mạnh mẽ và giống như một cục nam châm, luôn thu hút mọi ánh nhìn. Tôi yêu anh tự bao giờ không hay, và cũng không khó để anh nhận ra điều đó.
Tình đầu đẹp như một giấc mơ, chỉ cần được nhìn thấy anh, chỉ cần nhận được một dòng tin nhắn của anh cũng đủ làm tim tôi xao xuyến. Những chiếc ôm thật nhẹ, những cái nắm tay thật chặt, những buổi tối ngồi bên nhau cùng ngắm hồ Gươm lung linh huyền ảo. Tôi tự nhủ, có lẽ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, thậm chí đôi lúc còn không tin rằng tại sao một cô gái nhà quê lại có thể yêu một chàng trai tuyệt vời đến vậy. Vâng, tình đầu đẹp như một giấc mơ, và người ta không bao giờ muốn giấc mơ ấy kết thúc..

Những cái nắm tay, những chiếc ôm, nụ hôn đầu tiên... mọi thứ đến thật nhanh và tôi cứ ngỡ tình yêu là như vậy. Cho đến một ngày cả hai chúng tôi không giữ được mình. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén như vỡ tung, tôi muốn dành cho anh tất cả và ngây thơ nghĩ rằng như vậy sẽ giữ anh mãi ở bên tôi. Nhưng sau lần đó, anh lảng tránh dần, những buổi hẹn hò cứ thưa đi, những dòng tin nhắn cũng ngắn dần. Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, và chạy đến bên anh òa khóc:
- Anh, em có lỗi gì hay sao? Tại sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy?
Anh nhìn tôi, bằng một ánh mắt rất khác, và cất lên một giọng nói rất khác:
- Em "mất" rồi phải không? Sao em lại lừa dối anh?
Ra là vậy, tôi đã hiểu mọi chuyện. Có lẽ anh nghĩ anh không phải là người đầu tiên của tôi. Nước mắt tôi ngừng chảy. Câu hỏi của anh như một ngọn lửa khổng lồ thiêu đốt những giọt nước mắt cuối cùng còn vương trên mi tôi, thiêu đốt cả tình yêu của tôi danh cho anh, và trong phút chốc, hình ảnh của anh trong tâm trí tôi, cháy rụi...
Tôi lặng lẽ trở về, anh cũng im lặng, không một chút níu kéo. Thế là hết, môi tình đầu.
Trở về căn phòng quen thuộc, tôi co người lại, tự ôm nỗi cô đơn, và như để tránh xa những gì ghê tởm vừa mới trải qua. Dòng tin nhắn anh nói chia tay, đâu cần thiết đến thế. Tình yêu không phải đến từ sự chiếm hữu, không đến từ trinh tiết. Đừng nói chia tay, vì có lẽ anh chưa bao giờ yêu tôi.
Trinh tiết quan trọng thế sao anh?

[PIC] Chùm ảnh mỹ nữ từ Google + Large-1addf1d697324dc7856c3a5f2e904b76

RỒI SẼ CÓ NGÀY CHÚNG TA GIÀ ĐI ...
Chúng ta sẽ dạy con cháu những điều ngày trẻ từng ghét cay ghét đắng, chúng ta sẽ khuyên con cháu những điều trước đây bố mẹ khuyên chúng ta, nhưng lại bị chúng ta cho rằng ấu trĩ và hồ đồ.
Rồi sẽ đến những ngày đó, khi chúng ta biến thành những ông già, bà lão, khi chúng ta ngồi đếm từng tờ lịch xé đi, đếm thời gian không bao giờ trở lại, đếm nỗi cô đơn và sự bạc bẽo của dòng đời, đếm sự ngắn ngủi của kiếp người vì sao thê lương quá.
Hóa ra những gì mà thời trẻ hoài bão lại chẳng thể đổi lấy vài năm sự sống, những giành giật thường tình, những oán thán, thở than, chẳng khác nào cái lật mình của vũ trụ, chớp mắt đã không thấy đâu.
Và rồi chúng ta sẽ nhận ra, chúng ta sống một đời nhưng tự bản thân luôn luôn phủ định nhau mỗi ngày.
Chúng ta sẽ thấy từng bộ phận trên cơ thể đều mỏi mệt, nhưng niềm tha thiết yêu thương lại rộng lớn hơn bao giờ hết. Chúng ta bỗng dưng có thật nhiều thời gian, trong khi thời trẻ luôn quen miệng than “bận”, chúng ta sẽ trở nên lẩm cẩm trước những người trẻ tuổi, nói những câu chuyện đâu đâu, những triết lý sống cũng đâu đâu.
Chúng ta sẽ thấy mệt đến nỗi thở cũng khó khăn, nhưng lại có thể nói về ai đó, trong quá khứ, hàng giờ. Chẳng hiểu nổi tại sao mỗi một hồi ức cứ hiện lên rõ rệt từng ngày, khiến chúng ta cảm thấy, hay là cứ nhờ nó mà hạnh phúc nốt quãng đời còn lại.
Chúng ta sẽ không phát rồ vì chuyện tăng cân, sẽ không quan tâm đến cái tủ quần áo, sẽ không sống chết muốn đi du lịch đây đó mà chỉ tha thiết được ở yên nhà.
Chúng ta sẽ làm những điều trước đây coi là vô bổ, như là ngồi yên một chỗ suy nghĩ, như là đi dạo trên đường, nhìn những người trẻ như nhìn bản sao của mình từ rất lâu rất lâu, chúng ta thậm chí không còn nhớ nổi khuôn mặt ngày xưa ấy của mình, đã từng trông thế nào.
Chúng ta chạy chậm, đi chậm, nhưng lại phải đua với cuộc đời đang rút ngắn.
Chúng ta sẽ dạy con cháu những điều ngày trẻ từng ghét cay ghét đắng, chúng ta sẽ khuyên con cháu những điều trước đây bố mẹ khuyên chúng ta, nhưng lại bị chúng ta cho rằng ấu trĩ và hồ đồ.
Chúng ta không ghen tuông, không giỏi lừa gạt tình yêu…
Chúng ta sẽ không cãi vã với người đang ở bên cạnh mình chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt nữa, chúng ta sẽ ngắm họ nhiều hơn, cảm thấy biết ơn họ nhiều hơn. Vì chúng ta sợ sẽ lãng quên họ, chúng ta sợ họ sẽ ra đi trước, bỏ lại chúng ta đơn độc trong cuộc sống này. Chúng ta chỉ tâm niệm duy nhất một điều, giá như đừng bao giờ xa nhau, và sẽ mãi không xa nhau. Chúng ta vẫn quan tâm đến việc mai thức dậy phải làm gì, nhưng không phải là mục tiêu, đó là tự trải, để tận dụng thời gian ít ỏi, cảm thụ nốt cuộc sống này.
Chúng ta sẽ hờn dỗi nhiều hơn những người xung quanh, chúng ta muốn họ quan tâm nhiều hơn nữa đến mình.
Chúng ta sẽ trở nên khó tính, bởi vì chúng ta sợ phải ra đi, sợ một ngày nào đó nhắm mắt rồi không thể tỉnh lại, sợ con cháu về sau sẽ chẳng còn nhớ nhung gì đến chúng ta nữa. Còn điều gì chua xót hơn là sự lãng quên?
Chúng ta sợ hãi cô đơn, chúng ta sợ phải rời xa thế giới này một mình, trong thời điểm chẳng có ai bên cạnh.
Và chúng ta nhận ra cuộc sống có ý nghĩa, so với việc thời trẻ vẫn căm ghét, lại muốn tha thiết giữ gìn. Đã nhọc công sống cả một đời nên chuyện gì cũng hoá thành điều chân thật nhất. Tự dưng muốn làm lại tất cả những sai trái, sửa chữa hết những sai lầm, hoàn thiện mọi điều khi xưa dang dở, ôm ấp nhiều nỗi canh cánh trong tâm, bởi vì chúng ta sợ phải mắc nợ ai đó, mang sang thế giới bên kia…
Rồi sẽ có ngày chúng ta trở nên già đi, nhớ nhớ quên quên chẳng điều gì lưu lại rõ, khi bóng thời gian đổ ập xuống cung đường đời đã nhuốm màu hoàng hôn đỏ thẫm, lại chỉ muốn thời trẻ nếu có thể quay lại, sẽ sống thật khác, cho khác đi.

[PIC] Chùm ảnh mỹ nữ từ Google + 8348235507_e9508d682d_o

SỐ PHẬN NẰM TRONG TAY MÌNH
Có một người rất tin tưởng vào số phận. Vì thế hàng ngày anh ta đều ngồi yên, ngóng chờ vận may đến. Anh ta tin vào số phận, mọi thứ đều do ông Trời sắp xếp sẵn, mong cũng chả được mà không mong nó cũng vẫn đến. Nhưng mấy chục năm qua đi, cuộc sống cùa anh ta chỉ tầm tầm bậc trung, chẳng có gì sáng lạn, càng không còn vận may mỉm cười với anh. Đôi khi còn gặp những khó khăn và đau khổ nữa.
Trong lòng mang nhiều thắc mắc, anh ta liền lên chùa thành tâm thắp hương khấn phật độ trì. Sau đó thỉnh giáo vị cao tăng đức cao vọng trọng. Anh ta hỏi nhà sư.
“ Thưa thầy! Có thật con người có số không ạ?”
Vị đại sư giương mắt nhìn anh ta một lúc lâu, sau đó chậm rãi đáp “ có!”
Vậy cái số của tôi nó thế nào? Có phải tôi có cái số suốt đời phải chịu nghèo hèn, chỉ tạm đủ ăn, đủ mặc thôi sao? Anh ta hỏi tiếp.
Vị đại sư yêu cầu anh ta ngửa bàn tay trái ra cho ông ta xem chỉ tay. Nhìn qua một lượt chỉ tay của người kia, nhà sư nói.
Anh nhìn có thấy rõ không? Cái đường xiên xiên này biểu thị sự nghiệp. Cái đường nằm cắt ngang này tượng trưng cho tình duyên. Còn một đường thẳng đứng tiêu biểu cho sức khỏe, hay còn gọi là đường sinh mệnh.
Sau đó nhà sư yêu cầu anh ta làm một số động tác theo mình, như nắm bàn tay lại. Lúc đầu nắm nhẹ và từ từ, sau đó nắm thật chặt. Khi thấy anh ta đã nắm chặt bàn tay rồi, nhà sư điền kính hỏi.
Anh hãy nói xem, mấy đường chỉ tay kia hiện đang nằm ở đâu?
Người kia ngơ ngẩn trả lời, thì nó vẫn nằm trong lòng bàn tay của tôi mà !
Thế còn số mệnh anh? Nhà sư hỏi tiếp.
Người kia liền im lặng, suy nghĩ một lúc lâu, liền tỉnh ngộ được đạo lý mà nhà sư muốn nói.
Thì ra số mệnh của con người không nằm trong lời nói của người khác, mà là nằm trong bàn tay của chính mình.

[PIC] Chùm ảnh mỹ nữ từ Google + Medium-df5d6d04e6974bc087f6ad28f0a382a3-650